“ Alô , em đây “
“ Lại là cô , chuyện gì nói mau đi “
“ Anh làm gì mà cô cô nghe ghê quá , em kém anh đến 3 tuổi lận mà . Em mới về nước đó , có cả ba má em đó , anh đi ăn với gia đình em nhé “
“ Tôi không có hứng thú với cô …” Rụp
Nói hết câu , Ken cúp máy . Anh biết khi Ly đối diện với Misa thì Ly sẽ tức lắm , “ Sao lại có cái sự trùng hợp khỉ gió này cơ chứ “ anh nhăn mặt tức giận . Anh đã và đang chỉ mang 1 trái tim , và đã tự thề sẽ không dâng ai trái tim cả . Vì anh hiểu , trái tim chỉ có một , cuộc sống chỉ có một , lầm lỡ một lần thì phải bước ra nếu không sẽ mãi là một kẻ chẳng ra gì . Vì anh còn … Lòng Tự Trọng của đàn ông …
- Đồng tiền … - anh cười khinh bỉ -Bà không có tư cách làm mẹ tôi Hoàng Mỹ Hạnh– anh lầm bầm trong căm hận .
5 năm trước tại bệnh viện Heart :
- Kiệt à , ba xin lỗi đã u mờ bỏ con sống trong cô đơn . Ba thật ngu dại khi nghe mẹ của con . Ba có lỗi , nhiều lắm con à . Còn tài sản ba để cho con trong di chúc thì khi nào con thực sự cần thì hãy nhận lấy nó , nó sẽ giá trị hơn khi con thành đạt . Ba nghĩ tới lúc đó chắc con cũng không cần lấy tài sản đó đâu . Ba … hãnh diện … vì con
Ông đã đi mãi mãi
- Ba … ba … con hứa , con xin lỗi ba nhiều lắm . Hãy bảo vệ con nhé . Con sẽ trưởng thành …
-----~o0o~-----
- Hù … làm gì lầm bầm một mình thế - nó từ đâu nhảy ra hù Ken
- Em muốn anh chết sớm lắm ư – anh cầm lấy tay nó đứng lên và quay sang nhìn nó
Trước mắt anh là người con gái mà anh yêu . Trên người nó là bộ đầm màu xanh nhạt với đôi giày màu trắng . Mái tóc chải suôn mềm . Nó xinh xắn và dễ thương như một bông hoa hay đúng hơn là nó là bông hoa xinh đẹp nhất trong tất cả . Thấy anh bị đừng hình nó ngơ ngác hỏi :
- Anh bảo đưa em đi đâu cơ ?
- À … à , đi nào – anh sực tình trước lời nói của nó rùi kéo nó ra khỏi nhà và không quên khóa cửa .
Suốt đường đi nó và Ken cứ im im như 2 người giận nhau . Con đường người qua người lại , đôi lúc cũng nhìn nó với anh mà cười thầm . Tay thì nắm lấy nhau , mặt thì đỏ như gấc , người thì cúi gầm mặt xuống người thì cố gắng ngước lên nhìn đường .
Anh dẫn nó đến trước tiệm trang điểm The Dream – nơi đây luôn luôn có khách ra vào và thu nhập mỗi tháng khá cao . Anh dắt nó vào và bảo nó ngồi xuống ghế . Một người con gái khoảng 22 , 23 tuổi đi đến hỏi Ken :
- WOW !!! , tảng băng quý hóa quá . Dẫn bé Ly tới make – up à ?
“ Hơ , ai trông như chị Vy thế nhỉ ? “ nó nhìn chăm chăm vào cô gái ấy
- Hà hà , biết rồi còn hỏi chẳng lẽ tô lên mặt em ? Sao giờ này chị chưa chuẩn bị gì hết vậy . Chị kêu người trang điểm cho mèo yêu của em cái đi . – anh cười hiền
- Chà , bé Ly lớn lên trông xinh nhé , chị Vy nhận không ra em luôn đây – Vy nhìn sang nó
Nghe tới đó , nó mừng rỡ 7 năm nó không gặp chị rồi , cái trí nhớ nó thật tốt . 7 năm , vậy là nó kết bạn với chị từ hồi 9 tuổi . Ai mà biết được tại sao người con gái bình thường như nó lại kết được nhiều người giàu có đến thế . Người ngoài thường nghĩ rằng tất cả tiểu thư công tử đều có tính tự kiêu và hẹp hòi , và họ cũng đâu biết rằng giàu có thì cũng có cái giá của nó …
Chị lôi nó vào trong và bắt đầu make – up toàn bộ cho nó từ mặt đến tóc . Sở hữu khuôn mặt có vẻ đẹp bí ẩn bên trong nên chị phải trang điểm đôi mắt của nó thật kĩ , đó là sức hút của nó . Mái tóc nâu đen của nó được chị Vy duỗi sơ và kẹp gọn 2 bên vào . Sau 20’ , nó đã thành một nàng công chúa có thể làm đổ bất cứ người con trai nào .
Thấy đôi mắt của Ken ngừng hoạt động , nó lại gần cốc vào đầu anh và hỏi :
- Trông em như thế nào ? Có ổn không ?
- Sao em không nhìn vào gương mà hỏi anh – vừa nói anh vừa nhìn nó không ngừng
- Vậy nhìn vào gương rồi tự ngắm tự làm dáng tự bảo mình xinh , nhìn như người điên lắm – nó dậm chân hờn
- Hờn anh đó hả ? – anh cốc yêu nó
- Không thèm , em đi tới chỗ mẹ đây không chơi với người xấu như anh – nó lè lưỡi rồi quay ngoắc đi thẳng một mạch .
Anh thừ người ra và nhận được một cái đánh thật mạnh vào vai :
- Cái thằng khờ này , tính để con bé đi một mình thật à . Thằng nào mà quơ được nó rồi lúc đó hối hận không kịp nhé !
- Chị Vy , sao đánh em hoài vậy nè . Cứ cho Ly đi alone xem hờn em được bao lâu – anh hờn nó và chị
- Cái thằng này , hờn chị à nhóc , đi đi cho tui đóng cửa tiệm đi không hả . Không them quan tâm anh nữa . Tui lo cho Ly thôi – chị đẩy Ken ra khỏi tiệm
“ Để Ly đi 1 mình có ổn không ? “ anh suy nghĩ một hồi rồi chạy theo nó .
Nó …
“ Đáng ghét , không thèm bo xì anh ra , không thèm thương “ nó hậm hực đi . Bỗng có 2 , 3 thanh niên chặn đường nó và buôn những lời tán tỉnh nó :
- Chào tiểu thư , em đi đâu một mình vậy . Đi với bọn anh vui hơn này – người thứ 1
- Đúng đấy , bé con – người thứ 2
“ Thích ăn đòn à . Được rồi đúng lúc đang nóng máu . Em sẽ cho các chàng biết tay “ nó nghiến răng bẻ tay và nó giơ chân đá thẳng vào bụng người thứ 1 khiến hắn ọc ra máu
- Khỉ gió , đánh chết con bé đó cho tao
Nó giơ giọng thách thức , khuôn mặt vẫn còn hậm hực :
- Có gan thì nhảy vào
Tên thứ 2 xông vào định giơ tay đánh nó nhưng đã bị nó giật ngược lại và vật ra đất . Nó bẻ ngón tay của tên đó khiến hắn thét lên .
- Sao còn ai nữa ko
Nó đứng lên phủi bụi và nhận lại sự chạy trốn của những tên lúc nãy . Nó cảm thấy giảm bớt sự bực bội trong người , nó tiếp tục đi nhưng lòng vẫn tiếp tục hờn anh .
Trong lúc đó , anh chạy theo nó “ Bực thật con nhóc này đi gì mà lẹ vậy ? “ anh cảm thấy bực bội . Con đường rộng lớn , người thì đông đúc anh phải len lỏi qua từng người mà đi . Bỗng trước mắt anh hiện lên một cô bé mặc chiếc đầm xanh nhạt , dáng nhỏ nhắn . Anh vội chạy tới và gọi tên nó . Nhưng không phải , anh đành chịu trận đi kiếm nó tiếp . Giải pháp cuối cùng của anh là gọi TAXI . 1 chiếc xe taxi chạy đến , và anh chui thẳng vào để đi đến Red Rose .
Cái nắng chiều cứ đâm chỉa vào mắt khiến nó hoa hết cả mắt . Nhà hàng hiện ra trước mắt nó . Đôi mắt nó ánh lên niềm vui , hình như là sự hờn dỗi của nó với Ken đã tan biến . Nó bước những bước thật nhanh đến Red Rose .
- Hey , bé con Kiệt đâu sao lại để em đi một mình vậy ? – một giọng nói của con trai vang lên
- Hic , anh Mike , chở em tới Red Rose luôn đi , em ghét anh Ken rồi – nó giả vờ mếu máo
- Ly có lên hem hay đứng đó than vãn với trời nào ? – Ngọc lên tiếng
Nghe chưa hết câu nó nhảy phóc lên chiếc BMW mui trần của Mike . Vì đoạn đường cũng chỉ ngắn cũn cỡn nên cũng 30 s là tới .
Nó đi cùng Ngọc đi đến sảnh trước trong khi Mike đi gửi xe . Một màu đỏ đập vào mắt nó , Red Rose , hoa hồng đỏ , sức mạnh của tình yêu đã làm nên màu đỏ đó . Nó bước trên những bậc cầu thang trải thảm đỏ . Nó tính đi một mạch vào tiếp khách cùng mẹ nhưng nó bị kéo lại bởi ... Ken . Đôi mắt anh nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống nó . Hình như không kiềm chể nỗi lo lắng anh quát nó :
- Em biết anh lo cho em lắm không hả , hờn dỗi kiểu tắt máy điện thoại rồi đi một mình ra đường , em nghĩ anh lúc nào cũng phải chìu theo em à ?
Nó hoảng sợ , giọng nói nó run lên , nó cũng nói lại :
- Em không biết , cứ cho là em hờn anh không có lý do chính đáng đi . Còn cái điện thoại em nó hết pin rồi làm sao em biết anh gọi . Được rồi em sai hết , em sai đó anh hài lòng chưa .
Nhận ra mình hơi quá , anh vội ôm nó và an ủi . Nó không dám khóc , cuống họng nó đau hết lên . Ken vuốt nhẹ mái tóc đen của nó và dẫn nó đến sảnh . Ngọc vừa “ chiêm ngưỡng “ 2 người cãi nhau rồi cùng nhau lên sảnh khiến nhỏ cảm thấy buồn cười .
- Ly “ Lùn “ – một giọng nam vang lên
- Ya , gặp anh lúc nào cũng bảo em nùn là sao . Dạo này anh bớt mập nhỉ , nhưng vẫn là Phong “ Mập “ thôi , haha – nó cười lớn
- Thôi anh thua em , nói không lại em đâu . Mấy giờ mới được ăn ? – Phong hỏi
- Cái mặt lúc nào cũng hiện chữ ăn . 6h30 nhớ mà chộp , anh vào đi nhé , nhớ lựa bàn gần mặt tiền nhé – nó đẩy Phong vào trong .
Nó cùng ba “ mới “ mẹ và Ken tiếp khách đến gần buổi lễ . Buổi lễ bắt đầu , nó đã yên vị vào vị trí ngồi . Một bữa tiệc vui đúng nghĩa . Mọi người vui hết cỡ và quậy nhiệt tình . Nó là người khỏi nghĩa cuộc vui , nó quậy hết bàn này đến bàn nọ . Kết thúc buổi tiệc vui đó , đang giúp mẹ tẩy trang thì có 2 vợ chồng nhìn rất sang trọng đi vào . Nó vui mừng chạy đến ôm họ :
- Cô Minh Chú Khải , sao giờ này 2 người mới tới , chả vui tẹo nào
- Ly con ra ngoài với thằng Kiệt đi cho mẹ nói chuyện riêng với cô chú nào !
Nó mếu máo :
- Huhu 4 tháng con không gặp được cô chú ấy rồi giờ mẹ còn giành của con nữa , ghét mẹ lắm !
- Kiệt ơi , giải quyết dùm cô nào – bà gọi anh
Anh đi đến bên cạnh nó và hết sức lôi kéo nó . Nào là dụ kẹo , dụ đi chơi … Anh nhăn mặt hỏi :
- Giờ có đi không thì bảo , hay muốn anh cho ăn “ đòn “
Nó vẫn bướng bỉnh nói :
- Em không chịu , làm gì được em nào !
- Không này
Anh nhấc bổng nó khỏi mặt đất , hay đúng hơn là vác nó lên đi ra ngoài , nó giãy nảy và la ý ới khiến mọi người cười phá lên :
- MẸ ƠI , CÔ CHÚ ƠI , CỨU CON . BỎ EM XUỐNG , BỎ RA , BỎ EM RA ( yên nào té bi giờ ) BỎ EM RA MÀ
© Xomquynhpro
Y!M:ghostbaby_147