watch sexy videos at nza-vids!
XomQuynh.TK

Vì lợi ích người dùng!
Home|Games|Truyện|PSO
Trình duyệt của bạn:Mozilla/5.0

Một bài thơ nặc danh gửi cho Wind mà Phong vô tình nhặt được đã mở ra rất nhiều điều..
Thứ hai:
Trời mùa thu nắng buông nhẹ nhàng, Phong đang lững thững đi trên sân trường. Bỗng nhiên một cơn gió lạ thổi tới. Một mảnh giấy không biết từ đâu, xoay mấy vòng rồi bay vèo xuống đất ngay dưới chân Phong, tò mò Phong nhặt lên xem. Mảnh giấy viết một bài thơ bốn câu, tựa đề là “For Wind”.
Thứ ba:
Suốt từ ngày hôm qua, Phong cứ băn khoăn nhìn mảnh giấy. Nét chữ rất mịn màng, chắc chắn ai đó đã làm rơi chứ không phải vứt đi, Phong có cảm giác mình đang giữ hộ một bí mật. “Nhưng của ai, có thể là của khối 12 chăng, sắp chia tay nhau rồi mà, ai chẳng có điều muốn nói?”. Mảnh giấy như lời muốn nhắn gửi đến một người quan trọng, Phong biết người đó có tên gọi là “Wind”. “Nhưng nếu là mình thì sao? Tên mình cũng có nghĩa là Wind mà”. Nhưng rồi Phong nhận ra đó là một ý nghĩ thật khôi hài: “Ai lại quan tâm đến mày hả Phong, một thằng con trai 17 tuổi mờ nhạt…”



Phong vô tình nhặt được một phong thư lạ...






Thứ tư:

"Cậu không mờ nhạt đâu, chỉ là quá giản dị thôi, giản dị như chuông gió, chỉ biết ngân vang khi có gió lướt qua, âm thanh nghe thật dịu dàng và trong trẻo…". Ngân – cô bạn thân nhất của Phong đã nói nói như vậy sau khi đã nghe hết câu chuyện của Phong. Ngân nhỏ xíu và đáng yêu như một cây nấm lùn, đồng thời cũng là phát thanh viên của nhà trường. Ngân thắc mắc:
- Người ta sẽ viết mảnh giấy khác thôi, cậu đâu cần phải làm thế?
Biết vậy, nhưng Phong vẫn muốn tìm ra chủ nhân của mảnh giấy đó. Một cảm giác gì đó mà chính nó cũng không hiểu đã mách bảo Phong đây là cơ-hội-duy-nhất cho “wind” và cho cô gái kia (nhất định phải là con gái rồi). Ngân ngần ngừ một lúc rồi cũng đồng ý. Buổi sáng hôm ấy, trên loa phát thanh của trường vang lên một giọng nói quen thuộc của Ngân cùng với bản thông báo đặc biệt: “Ai là tác giả của bài thơ… (Ngân đọc lai hai câu thơ đầu tiên) viết vào mảnh giấy nhắn màu vàng thì liên lạc với tôi để nhận lại. Từ bây giờ đến cuối tuần , nếu không ai đến nhận tôi sẽ dán lên bảng tin của trường.”
Thứ năm:
Bài hát “Hello” gửi kèm tha thiết như một lời hẹn: “Are you somewhere feeling lonely? Or is someone loving you?”. Vân thấy xốn xang, nhưng vẫn còn do dự. Mảnh giấy đó là của Vân, nhưng Vân đã không chắc có nên gửi nó cho “nhân vật Wind” hay không? Cậu ấy thậm chí không biết Vân là ai, không biết rằng lần đầu tiên thấy cậu, Vân đã cảm thấy một cơn gió mùa thu mát lành chạm tới. Từ đó, Vân luôn nhìn theo cậu, lúc thì đứng gần cậu ở căng tin, bước qua cậu ở hành lang hay đôi khi đứng quan sát cậu đang chơi đùa từ xa. Trong suốt một năm qua, Vân đã lặng lẽ giữ kín bí mật này vì biết mọi người sẽ cười khi biết đó là “Wind”. Nếu biết, “Wind” cũng sẽ nhìn Vân với một ánh mắt khác. Thế nên, đối với “Wind”, Vân là kẻ vô hình.


... tò mò, vì bức thư gửi cho wind, nên Phong tìm đến Ngân để nhờ giúp đỡ...
Thứ sáu:
Đúng hai ngày nữa là Vân sẽ ra trường. Thi tốt nghiệp rồi thi đại học nữa, bao thử thách đang đợi Vân phía trước và sẽ cuốn Vân đi. Vân đã viết một bài thơ tặng “Wind”, nhưng khi cơn gió thổi nó đi, Vân đã nghĩ rằng mình nên bỏ cuộc. Tình cảm của Vân rất khó nói thành lời, chỉ có Vân biết, chiếc bàn này biết khi Vân viết tên thật của “Wind”. Và khung cửa sổ này biết mỗi khi Vân ngắm nhìn “Wind” vào giờ ra chơi. Còn đường này biết khi Vân đạp xe sau “Wind”. Rồi biết đâu cả những hàng cây này nữa cũng biết? Chỉ trừ có mỗi “Wind” là không biết mà thôi. Vậy nên, khi nghe được thông báo trên loa phát thanh của trường, Vân đắn đo rồi quyết định nắm lấy cơ hội.
Thứ bảy:
Hành lang lác đác người , những cánh cửa màu xanh khép kín, khiến Vân hình dung đến những suy nghĩ được cất giấu. Vân đứng chờ Ngân, tối qua Vân đã gọi điện cho Ngân để đến nhận lại mảnh giấy. Rồi Vân sẽ gặp “Wind”, nhất định là thế. Ai đó đang đến gần, Vân quay lại nhìn và sững người. Phong đang đi tới:
- Ngân hôm nay bận mất rồi nên em đến thay. Mảnh giấy này của chị phải không?
Phong đưa cho Vân , vô tình chạm khẽ vào những ngón tay đang run rẩy của Vân. Mặt Vân đỏ ửng lên, Phong tiếp lời:
- Bài thơ hay lắm! Chị định gửi nó cho ai à?
- Tôi... tôi… định gửi nó cho… cậu.
Vân liền quay mặt đi, lảng tránh cái nhìn của Phong. Phong nghe đến đấy bất ngờ, không nói nên lời. Vân nuốt nước bọt, rụt rè nhưng nói rõ từng tiếng:
- Hôm ấy trường tổ chức quyên góp sách vở cũ nhiều giấy vụn nên học sinh gấp máy bay phi xuống sân trường. Đúng lúc tôi xuống sân trường thì máy bay của cậu rơi đúng vào đầu tôi. Khi tôi nhìn lên, đã thấy cậu nhìn tôi và mỉm cười. Tôi bắt đầu để ý cậu lúc đó, biết tên thật của cậu là Phong, nhưng tôi vẫn thích gọi là “Wind” hơn. Để ý cậu rồi dần dần tôi thấy… mến cậu.
Nói đến đó Vân chạy đi, sau khi đã gửi vào tay Phong một mảnh giấy. Phong nhìn lại mảnh giấy trong tay, dòng cuối đã nhoè mực.



... và phát hiện ra tình cảm của Vân.
Thứ hai:
Đúng một tuần kể từ ngày cơn gió mùa thu cuốn theo mảnh giấy đó đến với Phong, cậu đi từng bước xuống bậc thang. Bí mật đè nặng trong cậu đã được hé mở, nhưng cậu không biết mình phải làm gì, phải thế nào với Vân. Ngân đi bên cạnh, khẽ nhắc:
- Hôm nay là ngày cuối cùng rồi đấy Phong ạ!
Phong giật mình, nhìn quanh, các lớp 12 đang rầm rộ không khí hân hoan và đầy tiếc nuối. Mọi người đứng dựa vào nhau, nắm tay nhau cùng chụp ảnh. Có những nụ cười, những cái ôm và cả những giọt nước mắt lăn dài trên má, có những kỉ niêm sẽ trở nên xa vời. Tất cả như một làn gió nhẹ thổi vào Phong hương vị của sự xa cách, sự luyên tiếc mà ngay giờ đây Phong phải tìm cách níu giữ. Phải, Phong sẽ bắt đầu ngay lúc này. Không phải để đáp lại Vân mà là cảm ơn Vân vì đã cho Phong trở thành người đặc biệt - một cảm giác đẹp mà Phong chưa từng có.
Phong chạy nhanh đi tìm Vân, nói vài điều ngớ ngẩn… Hai người cùng đạp xe bên nhau. Họ im lặng, sự im lặng vô giá, vì đó là kỉ niệm không tên cho một năm đã qua của Vân, và với Phong là những ngày sắp tới. Ngày hôm ấy, nắng chiều buông muộn và cũng dịu dàng hơn…



---------------------


Bonus : 1 bài thơ về Gió :


Gió thổi trên cánh đồng…

Gió băng qua đại dương…

Gió luồn qua vách núi…

Gió lượn quanh bầu trời đầy nắng…

Gió ngự trị ở khắp mọi nơi…
Gió cười.....
Gió hát...

Gió dịu dàng…gió hiền hoà…

Gió ồ ạt…dữ dội…

Nhưng gió đơn độc….....
hôm qua trời trong xanh , mây thong dong trên bầu trời ,gió xua tan mùa hè nóng bức " Hôm nay trời đẹp nhỉ " lá thật xanh , trời thật cao ,nhưng không ai để ý đến gió........


Gió...có buồn không? Nhưng gió mà khóc, thì trời sẽ lại mưa.....


Gió cố nghĩ mình không hề cô đơn, gió để lại giọt nước mắt, nhoè nhoẹt, thành những giọt long lanh trên ngọn cỏ sớm.....gió lại thổi làm đung đưa chiếc chuông gió ,làm bay nhưng cánh hoa bồ công anh ,vi vu tiếng sáo diều ,người ta lại tưởng gió đang cười........


nhưng thực ra gió đang cô đơn ,rất cô đơn ,trái tim gió....rạn nứt.....

|Trang Chu|
© Xomquynhpro
Y!M:ghostbaby_147
Xom Quynh Pro

Copyright © 2011 XQWAP
Bookmart